RICHARD BRAUTIGAN
(1935-1984)
_______
TÊN CỦA TÔI
Tôi nghĩ rằng bạn rất muốn biết tôi là ai, tuy nhiên tôi thuộc về nhóm người không có danh tánh bình thường. Tên tôi là tuỳ ở bạn. Vậy thời bạn cứ cho tôi bất cứ một cái tên nào vụt tới trong đầu bạn.
Nếu bạn nghĩ tới một chuyện gì xảy ra đã khá lâu: Một người đã đặt ra một câu hỏi mà bạn không thể trả lời.
Đó là tên tôi.
Có thể rằng trời đã mưa to.
Đó là tên tôi.
Hay là có một kẻ đã muốn bạn làm một việc gì đó. Bạn đã làm. Nhưng kẻ ấy đã bảo rằng bạn làm sai — "Xin lỗi nhé" — và bạn phải làm lại.
Đó là tên tôi.
Có thể là một trò chơi bạn đã từng chơi lúc bé, hay có thể là một điều gì, ở tuổi già, vụt đến trong đầu bạn, khi bạn ngồi trên ghế dựa bên khung cửa sổ.
Đó là tên tôi.
Hay là bạn đã dạo bước tại một nơi nào đó. Một chỗ có nhiều hoa.
Đó là tên tôi.
Hay là bạn nhìn đăm đăm một dòng sông. Có một người đứng gần đã yêu bạn. Kẻ ấy sắp chạm vào cơ thể bạn. Bạn linh cảm như vậy. Và chuyện ấy đã xảy ra.
Đó là tên tôi.
Hay là ai đó cất tiếng gọi bạn từ xa. Tiếng gọi gần như âm vọng.
Đó là tên tôi.
Hay là bạn đã lên giường nằm, sắp chợp mắt, và có điều gì đó khiến bạn bật cười, một lời nói đùa về cá nhân bạn, một cách rất hay để kết thúc một ngày.
Đó là tên tôi.
Hay là bạn đã ăn một món ngon, và trong một giây quên bẵng rằng mình đang ăn cái gì, nhưng bạn cứ tiếp tục nhai và ý thức rằng món ấy rất là khoái khẩu.
Đó là tên tôi.
Có thể lúc ấy đã gần nửa đêm, và trong lò sưởi một thanh gỗ ngân vang như một quả chuông.
Đó là tên tôi.
Hay là điều nàng nói đã khiến bạn đau khổ. Nàng có thể bộc bạch điều đó với một kẻ khác: một kẻ am tường những vấn đề của nàng hơn là chính bạn.
Đó là tên tôi.
Có thể một con cá hồi đã bơi lọt vào hồ nhưng bề ngang của dòng nước chỉ còn hơn một phân thôi, ánh trăng lấp lánh trên ÝTỬ*, và vườn dưa hấu sáng ngời quá độ, đen sẫm và ánh trăng như túa ra từ mỗi gốc dưa.
Đó là tên tôi.
Và tôi ước mong rằng Margaret sẽ để tôi yên.
Comments