Welcome to StackEdit! Hey! I’m your first Markdown document in StackEdit 1 . Don’t delete me, I’m very helpful! I can be recovered anyway in the Utils tab of the Settings dialog. Documents StackEdit stores your documents in your browser, which means all your documents are automatically saved locally and are accessible offline! Note: StackEdit is accessible offline after the application has been loaded for the first time. Your local documents are not shared between different browsers or computers. Clearing your browser’s data may delete all your local documents! Make sure your documents are synchronized with Google Drive or Dropbox (check out the Synchronization section). Create a document The document panel is accessible using the button in the navigation bar. You can create a new document by clicking New document in the document panel. Switch to another document All your local documents are listed in the document panel. You can switch from one to anoth...
thơ 40
có một bài thơ khi làm thơ thường hay ngồi gỡ chữ từ đám rối trong tóc của nó. Nó cứ gỡ lần lần như vậy, nhiều khi gỡ rối xong còn chải ngôi lại rất đẹp. Vì nó đẹp như thế nên nó được nhiều người yêu, nói theo ngôn ngữ bây giờ thì nó qua tay khá nhiều người. Mỗi người là cả một câu chuyện thú vị riêng mà nó cũng ít khi kể lại (bài thơ nghĩ cũng chẳng hay ho gì)
có một người “qua tay” như vậy, khi sắp chia tay với bài thơ, thì thầm nhớ thương bên tai nó nhờ nó viết giúp một bức thư. Nó nghĩ có lẽ người ta nhờ nó vì nó là bài thơ nên có nhiều chữ. Bài thơ hơi ngạc nhiên vì mới chia tay đã vội viết thư làm gì, bài thơ hỏi: thư hở, sao lại viết vào lúc này? Bấy giờ người yêu của nó mới thú thật mình tên là Phê Văn Bành, vì chung đụng với nhiều bài thơ quá nên cứ sau bài thơ nào là nhờ bài thơ đó viết giúp luôn một lá thư để gửi lời nhớ thương cho bài thơ trước. Nhờ thế mà người yêu của bài thơ mới đủ thời gian và sức lực để yêu, yêu như cháy cả thân mình như người ta vẫn hay nói trên tivi và trên báo
nói xong người ta tiếp tục luồn hai tay vào trong áo
của bài thơ (quên nói thêm, vú của bài thơ rất đẹp)
thơ 41
có một bài thơ được người ta dặn phải canh chừng cảm xúc, vì cảm xúc hay đến rồi đi bất chợt. Mỗi đêm bài thơ thường mất ngủ vì cứ sợ cảm xúc bay đi mất
một đêm nọ bài thơ mệt quá nằm thiếp đi thì có một cái gì bò nhồn nhột ở tay, bài thơ giật mình tưởng cảm xúc đến, vội đánh thức vợ dậy và chạy lên sân thượng, bài thơ chỉ thấy ánh trăng nằm rã rượi trên những bông hoa quỳnh đã bắt đầu nhợt nhạt, tái xanh như người bệnh và héo rũ. Bài thơ không nhìn thấy cảm xúc đâu cả, tiếc nuối, đi ngủ tiếp
một đêm nọ bài thơ nghe tiếng quẫy trong đêm như tiếng quẫy của chú cá vàng trong bể nước, bài thơ giật mình tưởng cảm xúc đến, vội đánh thức vợ dậy và chạy ra phòng khách. Bài thơ chỉ thấy những cánh bèo trong bể cá nằm chết lềnh phềnh trên mặt nước, còn chú cá vàng đầu đã phình to như đầu sư tử. Vầng trăng không chui qua ô cửa sổ được (vì đã đóng kín, sợ mấy thằng ăn trộm leo vô), chỉ có ánh trăng rơi vào trong bể cá, cũng rũ rượi như đêm hôm trước. Những giọt nước tung toé trong đêm ướt sũng hồi ức, lăn tròn như giọt nước mắt có lần bài thơ đã gặp trong đêm mất ngủ của mình. Bài thơ cũng không nhìn thấy cảm xúc đâu cả, ngơ ngẩn một hồi rồi đi ngủ tiếp
nhiều đêm đánh thức vợ như thế, bài thơ vẫn chưa nhìn thấy cảm xúc
sau đó bài thơ bỏ, không chờ cảm xúc nữa và trở thành người thiết kế trang trí nội thất nổi tiếng, sắp đặt chậu hoa trên sân thượng hay bể cá trong phòng khách rất đẹp. Chỉ có điều hơi mệt là vợ bài thơ (trước là thợ cắt móng chân) bây giờ đã thành nhà thơ, nên đêm nào cũng đánh thức bài thơ dậy khi nàng bắt gặp cảm xúc, làm bài thơ mất ngủ, người xuống sắc thấy rõ
mất ngủ nhiều nên bài thơ mắc bệnh ho, giọng hơi khàn. Ai hỏi vợ bài thơ làm gì, bài thơ nói “làm thơ” mà người ta cứ nghe ra là “làm thuê”, nên ai cũng thương
Comments