Welcome to StackEdit! Hey! I’m your first Markdown document in StackEdit 1 . Don’t delete me, I’m very helpful! I can be recovered anyway in the Utils tab of the Settings dialog. Documents StackEdit stores your documents in your browser, which means all your documents are automatically saved locally and are accessible offline! Note: StackEdit is accessible offline after the application has been loaded for the first time. Your local documents are not shared between different browsers or computers. Clearing your browser’s data may delete all your local documents! Make sure your documents are synchronized with Google Drive or Dropbox (check out the Synchronization section). Create a document The document panel is accessible using the button in the navigation bar. You can create a new document by clicking New document in the document panel. Switch to another document All your local documents are listed in the document panel. You can switch from one to anoth...
thơ 43
có một bài thơ gương mặt hơi ám khói vì hút nhiều thuốc lá. Một lần đi chơi bài thơ thấy một quán bán cháo gà ăn khuya, trước có treo một tấm biển: hãy vứt hết tất cả hy vọng khi vào đây. Bài thơ ngạc nhiên và cũng hơi rờn rợn, không dám bước vào. Bài thơ muốn quay về nhưng bạn bè đốc thúc, vì là bài thơ nên nó không thể không phiêu lưu (và cũng hơi đói bụng), thế là bài thơ rón rén bước vào
bước vào, bài thơ thấy tấm bảng: không bao giờ sống sót, thì ra đó là nơi người ta đưa những con gà đến để giết thịt
bước tiếp, bài thơ thấy tấm bảng: không phân biệt đạo đức tốt xấu, thì ra đó là nơi người ta cân ký và tính tiền thịt gà (mà cũng đúng thôi, đạo đức tốt xấu gì nếu đem cân ký thì cũng bình đẳng)
bước tiếp, bài thơ thấy tấm bảng: rỗng tuếch và đồng nghĩa, thì ra đó là nơi người ta vận chuyển những miếng thịt gà đã chặt, sơ chế xong
rồi lại tấm biển: không có cái chết đột ngột, đó là nơi mà người ta nấu cháo gà
lúc này bài thơ muốn lên cơn hấp hối, vì đói bụng quá. Người ta vội cho bài thơ ăn cháo gà. Muốn gọi chanh ớt thì kêu chua chát, cay đắng hay vân vân gì đó... Vừa ăn bài thơ vừa háy mắt với hai người ngồi bên, chắc là Việt Kiều hay Nghệ Sĩ, vì thấy đầu cạo bóng loáng như hai cái sọ. Bài thơ muốn làm sang nên nhìn với qua và nói chuyện với họ về thiện ác hay thơ ca gì cũng được nhưng họ không trả lời vì đây chỉ là quán cháo gà. Sau đó mọi người kêu trà đá uống, bài thơ thấy những viên đá cứ đè lên nhau giống như những hòn đá chồng chất hai bên đường vào địa ngục, nhưng cũng chả ai quan tâm đến ý nghĩ kỳ lạ của bài thơ. Họ nói tốt xấu đạo đức sang hèn người thú tiểu nhân bậc thầy cuối cùng cũng chỉ là những ý niệm mà thôi. Mà ý niệm nhiều khi lại vừa là cái này vừa là cái khác, vì bài thơ coi chữ là quan trọng quá nên cứ lẩn thẩn như vậy, nãy giờ có ai đọc tấm biển nào đâu. Cái cần nhất là phân biệt ánh sáng và bóng tối thì bài thơ lại không để ý, vì như trời đã khuya quá rồi
nên mọi người lục tục ra về. Bài thơ cứ lẩm nhẩm ý niệm với khái niệm, chẳng qua là chữ, chẳng qua là chữ... Một người tưởng bài thơ không đọc được tấm biển, bèn nhắc: quán cháo gà
thơ 44
có một bài thơ hàng năm chỉ được đem ra đọc một lần vào ngày rằm tháng bảy, vì đó là ngày tết của Thơ và ngày xá tội cho Người. Từ đó người ta gọi bài thơ là “bài thơ của ngày rằm” mặc dù bài thơ chả có tu hành hay chay tịnh gì cả
dần dần những “bài thơ ngày rằm” ngày càng nhiều, nên người ta rất vui. Người ta còn nghĩ thêm các trò chơi, bôi hình vẽ mặt cho bài thơ, thả bay lên trời như thả chim phóng sinh vậy
nhưng có điều, một năm chỉ ra nắng có một lần, nên bài thơ cứ héo úa dần dần, mà người ta muốn bài thơ phải như hoa tươi bướm lượn, có vậy thì ngâm vịnh bóp nặn mới đã. Vì thế người ta mới họp lại tìm cách cứu bài thơ. Họp mãi vẫn không nghĩ ra cách nào, thật may bài thơ đứng lên nói rằng: sở dĩ em héo úa như vầy là vì em không có linh hồn, vì thế nếu có nhà thơ nào tình nguyện chết, dâng tặng linh hồn cho em thì em sẽ trẻ mãi. Nghe phải chết mới cứu được bài thơ, nhiều nhà thơ giật mình, có người giả vờ bỏ ra ngoài hút thuốc hay nghe điện thoại. Cuộc họp tưởng chừng như bế tắc
nói vậy thôi chứ tình yêu với bài thơ là vô hạn vì cuối cùng cũng có nhà thơ chịu hy sinh để cứu bài thơ. Với lại cũng chỉ có nhà thơ như thế này mới xứng đáng, vì đã từng được đầu tư in 6, 7 tập thơ, được cử đi tham quan thực tế đọc tham luận hay ngồi ghế chủ tịch đoàn cả trong và ngoài nước nhiều lần. Nói tóm lại, bài thơ sắp nhận được một linh hồn xứng đáng. Bài thơ cảm động chảy nước mắt, quỳ xuống tạ ơn nhà thơ như thế này
ngày nhà thơ như thế này chết thay cho bài thơ, ai nấy nước mắt sụt sùi. Bài thơ trải một tấm vải trắng cho nhà thơ như thế này nằm xuống, sau đó nhà thơ như thế này cắt mạch máu ở cổ tay trái. Bài thơ cũng nằm xuống, nhắm mắt lại chờ cho linh hồn nhà thơ như thế này nhập vào mình với ước vọng trẻ mãi. Bài thơ chờ mãi chờ mãi chờ mãi chả thấy linh hồn đâu, chỉ thấy máu của nhà thơ như thế này ướt loang hết áo của mình, lạnh và nhờn nhợn. Khẽ lay thì nhà thơ như thế này đã chết ngắc tự lúc nào, bài thơ ngậm ngùi đứng dậy
sau đó bài thơ cứ héo dần, héo dần và cuối cùng chết già. Vì chết già nên lúc chết trông bài thơ hơi ốm
Comments