Welcome to StackEdit! Hey! I’m your first Markdown document in StackEdit 1 . Don’t delete me, I’m very helpful! I can be recovered anyway in the Utils tab of the Settings dialog. Documents StackEdit stores your documents in your browser, which means all your documents are automatically saved locally and are accessible offline! Note: StackEdit is accessible offline after the application has been loaded for the first time. Your local documents are not shared between different browsers or computers. Clearing your browser’s data may delete all your local documents! Make sure your documents are synchronized with Google Drive or Dropbox (check out the Synchronization section). Create a document The document panel is accessible using the button in the navigation bar. You can create a new document by clicking New document in the document panel. Switch to another document All your local documents are listed in the document panel. You can switch from one to anoth...
có một bài thơ không biết thời gian bước vào bài thơ như thế nào, nó cứ hỏi đi hỏi lại điều đó với rất nhiều người. Người ta ngạc nhiên hỏi nó sao lại có một thắc mắc kỳ lạ như thế?
bài thơ trả lời nó thấy nhiều bài thơ bạn nó hay nói chuyện về bất tử, vậy chắc phải có nhiều thời gian lắm, nếu không thì lấy đâu ra một đời sống lâu dài như thế. Nó cũng muốn được sống lâu lâu một chút, vì thế nó cứ đi tìm cách để đưa thời gian vào. Có điều, khi cố nhét thời gian vào, bài thơ bị phình to và sau đó vỡ tung ra muôn ngàn mảnh vụn. Những mảnh vỡ ấy chính là các xác chữ, bị bài thơ làm chết oan. Xác chữ kêu cứu đến Diêm Vương, vì thế bài thơ bị “triệu tập” về địa ngục (trên đường đi nó cũng thấy hai bên những hàng đá đè lên nhau như trong giấc mơ ngày nào)
lấy lời khai lần thứ nhất: bài thơ khóc nói rằng mình chỉ muốn lấy thật nhiều thời gian, không nghĩ làm chữ chết oan nhiều như thế...
lấy lời khai lần thứ hai: bài thơ cũng khai y như vậy
lúc này Diêm Vương biết bài thơ tình thật nên tha về nhà, chỉ nhắc là thời gian rất tò mò, thích khám phá những nơi bí mật, vậy bài thơ cứ bí mật mờ khuất là thời gian tự tìm vào thôi, nhiều khi còn nhanh hơn tốc độ của giấc mơ. Cứ cố nhét thời gian như vừa rồi nếu không vỡ tung thì cũng nghẽn tắc, táo bón khó tiêu hay tắc ruột, cuối cùng cũng chết thảm mà thôi. Trên đường về, hai quỷ sứ (hình như viết văn xuôi) còn la bài thơ là tụi tao đã kể hay như vậy mà mày còn lải nhải nữa thì chết là phải rồi
về nhà, bài thơ kể (lại kể) cho các bạn nghe giấc mơ của mình. Từ đó về sau các bài thơ ít khi kể chuyện, trừ chuyện khôi hài
-----------------------------
(một dị bản của thơ 46)
có một người (không phải bài thơ, nên vẫn có quyền kể chuyện) kể rằng: hình như vì muốn bất tử quá, bài thơ đã năn nỉ nhờ quỷ sứ giúp đỡ. Quỷ sứ nói có thể biến hoá thành bất tử, có điều bài thơ phải bị cụt cả hai tay, bù lại sẽ được phát một cây thần đao đem về tự vệ. Bài thơ hơi lúng túng, nhưng quỷ sứ không biết trả giá nên không kỳ kèo thêm bớt được. Bài thơ đành đồng ý. Sau khi bài thơ ra về, có mấy kẻ láu cá thấy bài thơ sẽ (sẽ thôi, chưa chắc lắm) sống lâu, nên trêu chọc bài thơ, “có thì có cả hai tay, không thì cả thế gian này cũng không...” Bài thơ tức giận chạy đi lấy cây thần đao, quên mất mình đã bị cụt hai tay, nên cũng hơi loay hoay...
đến đây bài thơ buồn cười, nghĩ lại giấc mơ của mình, bật ra tiếng cười thật hồn nhiên, giòn giã. Sau tiếng cười đó, hai tay của bài thơ mọc ra lại. Bài thơ cứ tự nhìn mình, cười hoài, cười hoài, cười ra nước mắt...
(đôi lúc bài thơ cũng băn khoăn: mình đã từng sống thật trên đời này không nhỉ? Chắc là nó sống thật vì nó cũng có da thịt như ai, cũng rờn rợn mỗi khi heo may về lành lạnh...)
Comments