Welcome to StackEdit! Hey! I’m your first Markdown document in StackEdit 1 . Don’t delete me, I’m very helpful! I can be recovered anyway in the Utils tab of the Settings dialog. Documents StackEdit stores your documents in your browser, which means all your documents are automatically saved locally and are accessible offline! Note: StackEdit is accessible offline after the application has been loaded for the first time. Your local documents are not shared between different browsers or computers. Clearing your browser’s data may delete all your local documents! Make sure your documents are synchronized with Google Drive or Dropbox (check out the Synchronization section). Create a document The document panel is accessible using the button in the navigation bar. You can create a new document by clicking New document in the document panel. Switch to another document All your local documents are listed in the document panel. You can switch from one to anoth...
thơ 49
bốn chín lần văn xuôi, thèm một lần có vần, năm mươi lần tay mỏi, thèm một lần bóp chân...
bốn chín lần tóc bạc, thèm một lần xoa đầu, bàn tay con gái nhỏ, năm mươi lần tóc sâu...
bốn chín lần đi đâu, thèm một lần về lại, lần năm mươi chia hai, thành vực sâu mãi mãi...
bốn chín lần gặp lại, thèm một lần bất ngờ, trong mưa phùn em đến, nói mưa mềm hơn xưa...
thơ 50
bốn chín lần đuôi voi, một lần thành đầu chuột, năm mươi thơ ao ước, mượn được cái đầu heo (không có nấu cháo)
bốn chín lần ẩn dụ, thèm một lần cởi truồng, thôn lờ ngày tuổi nhỏ, tắm dưới trời mưa tuôn...
bốn chín lần chữ nghĩa, thèm một lần văn chương, nhân ba lần mười tám, cũng năm mươi như thường... (ý bài thơ muốn nói trẻ rồi cũng già, mới rồi cũng cũ, nổi rồi cũng chìm, hợp rồi cũng tan vân vân...)
...
bốn chín lần lòng vòng, thèm một lần nói ngắn, lần năm mươi im lặng, thèm dấu cách giữa dòng...
lời kết
có một bài thơ chơi với bạn (có nhiều tên): Giấy Hơi Vàng, Giấy Hơi Đen, Giấy Vẫn Trắng... Từ xưa đến nay bài thơ và bạn vẫn chơi với nhau như hình với bóng, đùa với nhau rất vui. Nhiều khi bài thơ còn đùa với giấy: cái mặt ông trông chán ngắt, lúc vàng lúc đỏ làm người ta không biết ông say hay tỉnh. Còn giấy thì đùa với bài thơ: ông cứ lải nhải vô mặt tui, cũng may xác chữ không có mùi chứ không thì tui chỉ còn nước ná thở. Nói thế nhưng cả hai không giận nhau, vì chơi với nhau khá lâu và biết tính nết trái gió trở trời của nhau tự lâu lâu rồi. Nhiều khi đi đâu xa, giấy còn nhắn tin “tối qua chuột rút cả hai chân, đau quá chừng luôn anh ơi...”, ý nói là tối qua rất nhớ bài thơ
có một lần bài thơ và giấy đi chơi, người ta yêu cầu bài thơ làm một bài thơ. Bài thơ có ý giận, vì bài thơ chỉ có sáng tạo, không bao giờ làm. Giấy thấy vậy vào hùa với người kia, kêu bài thơ chưa làm ra lúa gạo mà cứ đòi sáng tạo với giấc mơ. Bài thơ vẫn không chịu, nằng nặc sáng tạo với lúa gạo... mà quên mất mình cũng không có làm gì ra lúa gạo thật. Tuy vậy bài thơ rất giận giấy vì bạn bè bao nhiêu năm mà không bênh bài thơ lại vào hùa với mấy người xa lạ, bài thơ mỉa mai giấy nhờ mình viết thơ lên mới được người ta biết đến, giờ lại dám cãi ngang hàng với bài thơ. Bài thơ nghĩ ở đời nhiều khi phải ứa nước mắt để yêu nhau...
từ đó về sau giấy với bài thơ bớt thân chứ không còn như hình với bóng... Tức là chỗ nào có bài thơ chưa chắc có giấy (ví như sau khi hát karaoke hay mát-xa) và nhiều chỗ có giấy cũng chưa chắc có bài thơ (như giấy gói xôi, giấy gói bánh mì thịt heo quay). Giấy và bài thơ thấy vậy cũng khoẻ (kiểu như đi nhậu, mạnh người nào người nấy nói, nhà người nào người nấy về...) Khi không kè kè bài thơ bên mình, giấy chẳng bao giờ nghe ai nói tờ giấy hay hay tờ giấy dở, khi không có giấy kè kè bên mình bài thơ cũng chẳng nghe ai nói bài thơ đen bài thơ xanh hay bài thơ vàng
giấy nhẹ nhàng xoay vòng đời của giấy, không một giọt mồ hôi vì bây giờ người ta tự động hoá công nghệ hết rồi, xong một đời là trở về bột giấy, tro bụi về tro bụi, tái sinh...
bài thơ cũng tự sống đời sống của mình. Từ đó nó phải làm và cựa quậy hít thở, đôi khi người ta thuê nó chạy qua chạy lại múa may hướng dẫn cho người khác làm theo. Bây giờ bài thơ biết rằng người ta chỉ im lặng và không làm gì khi đã chết. Cũng ít ai muốn tái sinh, vì có kiếp khác cũng cày bừa trâu ngựa mà thôi. Ai cũng phải làm ngắc ngư, đời như củ khoai, nên nhiều khi trời nóng quá bài thơ còn làm đổ cả mồ hôi...
bài thơ về giọt mồ hôi
giọt mồ hôi. Rơi
không có tiếng
vang
hỡi tiếng vang
như đồng. Xu
keng
rơi trên vỉa hè. Xa vắng
nghe im lặng. Ngửa
tay. Hót. Một chiếc lồng
không
có con chim...
(chỉ nghe tiếng hót):
“có một bài thơ bỗng dưng muốn khóc...”
“có một bài thơ không còn để đọc...”
...
và như vậy bài thơ đang viết những câu thơ tiếp theo, thơ hỏi thơ 2, nói tiếng nói của chim trời cá nước, của mây và gió, của ban trưa và buổi tối, của những vỏ sò đang úp mặt để yêu... Bài thơ cứ ngơ ngác, nói sai miết vì nó không chịu nói tiếng người (chứ không phải cách tân), nó chỉ muốn làm du mục lang thang dã tràng trên bãi cát vàng ngôn ngữ. Hình như bài thơ đã đánh rơi tiếng nói vào những hang hốc bãi bờ, dù ngôn ngữ vẫn luôn luôn là ám ảnh của nó. Bài thơ yêu tiếng hót của chim trời mỗi sớm, nhưng chẳng bao giờ bài thơ nói được tiếng yêu. Bài thơ hỏi thơ, thơ từ đâu tới? Thơ thờ ơ, không muốn trả lời vì vần vèo hoài mà bài thơ chẳng quan tâm. Hay là thơ đang giấu những câu thơ sau lưng chiếc vỏ sò đang úp vào nhau trong nắng, như chưa bao giờ chúng ta gọi tên những cuộc yêu nhau...
phố núi, những ngày mưa và đội mũ bảo hiểm, 2008
Comments