Welcome to StackEdit! Hey! I’m your first Markdown document in StackEdit 1 . Don’t delete me, I’m very helpful! I can be recovered anyway in the Utils tab of the Settings dialog. Documents StackEdit stores your documents in your browser, which means all your documents are automatically saved locally and are accessible offline! Note: StackEdit is accessible offline after the application has been loaded for the first time. Your local documents are not shared between different browsers or computers. Clearing your browser’s data may delete all your local documents! Make sure your documents are synchronized with Google Drive or Dropbox (check out the Synchronization section). Create a document The document panel is accessible using the button in the navigation bar. You can create a new document by clicking New document in the document panel. Switch to another document All your local documents are listed in the document panel. You can switch from one to anoth...
thơ 25
có một bài thơ đang đi giữa một phố trưa đầy nắng. Nó thấy bóng của nó đổ dài, leo lên leo xuống thoăn thoắt giữa mọi chướng ngại vật. Chiếc bóng của bài thơ linh hoạt đến nỗi nó không còn là chiếc bóng nữa mà đã biến thành một bài thơ thứ hai. Thế là người ta nhìn thấy hai bài thơ đang dắt tay nhau đi dạo trên đường
một lát sau trời nắng to hơn, hai bài thơ lại đổ hai chiếc bóng xuống đường. Hai chiếc bóng cũng thoăn thoắt leo trèo vượt qua mọi vỉa hè và các quán nước trên đó để đi theo hai bài thơ. Hai chiếc bóng của hai bài thơ linh hoạt đến nỗi không còn là hai chiếc bóng nữa mà đã thành bốn bài thơ đang dắt tay nhau đi dạo trên đường
một lát sau, cũng y như thế người ta thấy có tám bài thơ dắt tay nhau đi dạo trên đường, kiểu như: “anh dắt em vào cõi Bác xưa / đường xoài hoa trắng nắng đu đưa...”
một lát sau, người ta thấy mười s áu bài thơ dắt tay nhau đi dạo trên đường
bây giờ thì đã thành ngàn vạn bài thơ lúc nhúc dắt tay nhau đi dạo trên đường. Có lẽ vì vậy mà người ta đọc thơ thấy bài nào cũng giống như bài nào, giống nhau đến mức chẳng còn ai biết ai là ai nữa, kiểu ai ai về ai nhé ai...
sau của sau đó người ta làm hồ sơ kiện, đòi Viện Hàn Lâm Khoa Học công nhận xứ sở đó mới là nơi đầu tiên phát minh ra phương pháp sinh sản vô tính, chứ không phải cừu Dolly hay Hà Lan, Mỹ Quốc, Hản Quốc gì sất...
-------------
sau sau sau đó người ta cũng có thấy một tờ báo đang đi dạo trên đường. Người ta sợ quá vái trời đừng có nắng. Nhưng không kịp, vì thế sau sau sau đó hình như cũng có mấy trăm tờ báo dắt tay nhau đi dạo trên đường. May là sau sau sau đó giấy lên giá nên ai thấy yếu thì không ra nắng nữa
thơ 26
có một bài thơ thường khơi dậy ý nghĩ của mình bằng cách tung ra một chữ. Có thể lúc đầu nó hơi lúng túng nhưng thường thì sau đó một bài thơ mới sẽ được sinh thành. Một hôm nó tung ra chữ “tình dục”; sau đó vì không còn liên tưởng được gì nên nó gửi chữ đó đi cho nhà biên tập. Thời buổi email nên nhà biên tập ném trả ngay cho nó một chữ “cam kết”. Nó thấy đỡ bí nên gửi tiếp thêm một chữ “hôn nhân”. Nhà biên tập lại ném trả chữ “con cái”. Nó gửi tiếp chữ “một vợ một chồng”. Nhà biên tập gửi lại chữ “hạnh phúc”...
và bài thơ được in (nhuận bút theo khung giá hiện hành)
mỗi lần muốn đăng thơ, nó và nhà biên tập lại ném chữ vào nhau như thế, nhiều khi ném qua ném lại rất lâu, nhiều ý tưởng bị ném trúng rất đau...
bây giờ thì nó không làm thơ nữa , vì các nhà biên tập chuyển sang dịch sách, các nhà dịch sách chuyển qua viết phê bình, các nhà phê bình chuyển qua bán sách, các nhà bán sách chuyển qua làm biên tập... Nói chung là chuyển qua chuyển lại một hồi sẽ chuyển thành tiền mặt nên không còn ai chuyển chữ chơi với nó nữa. Một mình nó chơi cái gì cũng buồn...
thơ 27
có một bài thơ nghĩ mãi không ra chữ, bèn vẽ những hình vuông lên giấy
bạn bè thấy nó có một hình vuông vẽ mãi cũng thương, bèn cho nó mượn thêm một hình tam giác, ý muốn giúp bài thơ đỡ bị nhàm chán và lặp lại
sau thấy nó gửi bài thơ dự thi, cũng chỉ vẽ những hình vuông. Bạn bè nghĩ nó có ngôn ngữ tượng hình gì đây. Chắc sau hình vuông đó là những trang pháp trường trắng, nơi con chữ xưa nay vẫn hú lên tiếng kêu tuyệt vọng thống thiết cuối cùng. Quả nhiên bài thơ sau đó được giải thưởng
ngày phát giải, liên hoan hơi say. Bạn bè hỏi sao mày không vẽ thêm mấy cái hình tam giác vô, không chừng còn giải cao nữa. Nó cười ôi trời, tao vẽ rồi đủ cả ba góc nhưng con vợ tao nó xoay xuôi xoay ngược một hồi nó cười bảo anh viết gì tục tĩu quá, nên đã xoá đi hết
Comments