Welcome to StackEdit! Hey! I’m your first Markdown document in StackEdit 1 . Don’t delete me, I’m very helpful! I can be recovered anyway in the Utils tab of the Settings dialog. Documents StackEdit stores your documents in your browser, which means all your documents are automatically saved locally and are accessible offline! Note: StackEdit is accessible offline after the application has been loaded for the first time. Your local documents are not shared between different browsers or computers. Clearing your browser’s data may delete all your local documents! Make sure your documents are synchronized with Google Drive or Dropbox (check out the Synchronization section). Create a document The document panel is accessible using the button in the navigation bar. You can create a new document by clicking New document in the document panel. Switch to another document All your local documents are listed in the document panel. You can switch from one to anoth...
thơ 5
có một bài thơ chưa kịp viết xong thì bị rơi xuống nước. Một bài thơ khác chưa kịp viết xong thì rơi vào lửa. Còn nữa... khá nhiều bài thơ tiếp tục rơi trên đường chạy tiếp sức của mình
sau này người ta mới biết nó không rơi mà bị người ta xô xuống
vì cần một tấm gương tuẫn tiết
vì cần hô: nhiệt liệt
vì cần một giai thoại anh hùng đốt chai xăng
vì vân vân...
chỉ có điều thơ hơi băn khoăn, chưa kịp viết xong nên mấy chữ cuối cùng bị thiếu, kiểu giai thoại thì thành giai thọi, sức nén thành sức né, v.v... Nhưng thơ hỏi thì người ta kêu: ôi nhằm nhò gì ba chuyện nhỏ, lăn tăn
thơ 6
có một bài thơ lấy cái tai của bài hát họ Trịnh, lấy con mắt của truyện ngắn họ Nguyễn. Cả Trịnh và Nguyễn đều không biết mình bị mất tai và mắt, nên hình như trong lịch sử họ đã lấy sông Gianh chia hai phe đánh nhau hai trăm năm có lẻ. Đứ đừ
thơ ngạc nhiên vì nó không nghĩ là mình lại làm người ta đánh nhau đau (và lâu) như thế
nó chả mất một ngón chân khi chỉ ngồi tưởng tượng nơi thung lũng giao tranh bằng cách lật ngửa một chiếc mũ nhựa
và người ta cứ thế đổ máu vào
thơ 7
có một bài thơ suốt đời chỉ đứng, không được ngồi nên không biết quý cái mông của mình. Nó không bao giờ lấy tay sờ mông, cũng không biết mông của mình ở phía nào. Sai lầm lớn nhất của nó là nó quên làm dấu phía nào có mông.
nên sau đó, khi có quyền lấy ghế để ngồi nó không biết phải ngồi thế nào cho tiện, ồ quả là khó. Thế là nó leo lên nằm cuộn tròn trên chiếc ghế, nằm mãi không chịu về, cho đến lúc chiếc ghế mệt quá bị gãy chân. Sau đó, nó (thơ) tìm cách nhét tiếp một chân của nó vào, vặn xoắn lại bù loong thật chắc để nằm tiếp. Chỉ có điều làm như vậy nên bây giờ nó (thơ) mỗi lần dắt em dạo phố phải đi cà nhắc. Tức mình đi khám, bác sĩ bảo: cũng may là nó gãy có một chân, và gây mê để mổ chữa chân cho nó
nó vẫn còn bất tỉnh, ít ra là cho đến lúc này (nếu tỉnh chắc nó sẽ la ghê gớm, vì đau khi bác sĩ đóng đinh vào chân gãy của mình. Chắc người ta hay nói vui: xưa ở trong thơ nên có thép là vì cuộc mổ này đây)
thơ 8
có một bài thơ vì cứ hại điện hại hậu điện vần vèo một hồi thấy mình đang đi trên trần nhà, chúc đầu xuống đất máu dồn lên chóng mặt. Người ta phải bắc thang cho nó xuống
nhưng do ứ máu lâu quá nên nó mất phương hướng. Thay vì bước đi như mọi người trên mặt đất thì bây giờ đi đâu nó cũng dùng thang. Nó có yêu không? Không biết. Thậm chí có những chuyện một tháng một lần nó cũng chẳng rời khỏi thang. Nó cứ leo lên leo xuống mà quên mất ở đời nhiều chuyện phải chạy lui chạy tới không cần thang, như phải ra phường chứng giấy khai sinh, xin cho con đi học mẫu giáo...
nó cứ ở trên thang và tưởng người ta phải ngước mắt nhìn, trong khi người ta nghĩ nó khùng và lo nó té gãy chân lần nữa. Người ta mang tới cho nó một cây nạng tổ bố để phòng ngừa. Hình như bây giờ nó vẫn tiếp tục leo thang với một cây nạng.
hình như nó không thể sống mà không leo cao chênh vênh, với cái chân gãy và với chút run run trong gió. Nó không thể không có tổn thương. Dữ dội. Đau đớn. Mãi mãi...
Comments